Gần đây con gái liên tục đề xuất ý muốn được đi xe tuyến đi học, ban đầu mẹ cứ nghĩ con đùa, nhưng con thực sự muốn điều đó và lên kế hoạch kĩ càng cho điều này. Chúng mình đã chơi một trò chơi trước khi quyết định, mẹ sẽ đưa ra 1 điều không nên còn con sẽ đưa ra 1 điều nên đi.
Không nên:
- Nhà mình rất gần và đi xe bus là không cần thiết
- Đi xe bus sẽ tốn thêm 1 khoản chi phí đi lại
- Mẹ sẽ không được đưa đón con mỗi ngày và mẹ sẽ rất nhớ con
- Con sẽ phải tự đeo balo lên tầng 3 và tự đi ăn sáng k có mẹ đợi
- Con sẽ tự thay nước ở bình nước
Nên:
- Con sẽ không bao giờ đi muộn
- Con sẽ được gọi tên về trước các bạn và về sớm luôn
- Con tự lên lớp và tự ăn sáng được
- Con cũng nhớ mẹ nhưng chiều về là con gặp mẹ ngay rồi
- Con được đi với các bạn
- Bình nước không thay được con sẽ nhờ cô
- Con có đồng hồ và con sẽ gọi cho mẹ khi cần
Khi danh sách được đưa ra mẹ đã bị thuyết phục bởi tất cả những điều mẹ nói đều xuất phát từ cảm xúc cá nhân của mẹ, và những điều con nói đều đến từ nhận thức cá nhân của con. Nghĩa là con biết con muốn gì, có thể làm gì và xử lý tình huống như thế nào.
Ngày đầu tiên đi xe tuyến con rất hào hứng, mẹ không cần cằn nhằn để gọi con dậy nữa, ánh mắt và nụ cười hiện rõ vẻ tự tin và sẵn sàng. Con cũng tự lên lớp, tự đến phòng ăn sáng, tự nộp bài tập và uống nước đầy đủ.
“Hóa ra, giây phút mình mong chờ – là khi con có thể tự đi một mình – lại chính là lúc khiến tim mình đau nhất.”
Buồn vì một chương tuổi thơ của con đang dần khép lại – giai đoạn con cần mẹ trong từng bước nhỏ, từng việc bé.
Vui vì con đang tự tin khám phá và dần dần có thế giới của mình
Tự hào vì mẹ đã nuôi dưỡng con theo cách mà con dám làm chủ thế giới của mình – từng chút một.
Có lẽ hành trình của mẹ con mình sẽ sang một chương mới, mẹ sẽ là người đồng hành, cổ vũ và đón nhận mọi điều từ con.